Yêu Thật

Chắc Bạn chưa quên lời Chúa phán trong Kinh Thánh: “Không có tình yêu nào mạnh mẽ bằng vui lòng chết cho bạn mình” (32)

Thật thế, nếu yêu mà không hy sinh một tí cho người yêu, thì tình yêu ấy nếu không giả dối, thì cũng không mặn mà gì.

Và tình yêu cao cả ấy ta gặp thấy ở đâu? Ta thấy nhất là ở người mẹ. Người mẹ, đó là công trình tuyệt diệu của Chúa, một công trình hoàn hảo về tình yêu. Người mẹ yêu con và hy sinh mọi sự cho con. Bởi thế, Bạn thấy Chúa dạy con cái phải yêu mến cha mẹ, chứ có thấy nói cha mẹ phải thương yêu con cái đâu, là vì cái tình yêu ấy nó tự nhiên đến nỗi không cần phải truyền dạy.

Yêu và hy sinh, đó mới thật là yêu. Và tôi nói lại, ta gặp thấy nhất là ở người mẹ.

Nhưng Bạn đã thấy người mẹ nào chết thay cho con chưa? Còn Chúa, Chúa đã dạy ta biết rằng: không tình yêu nào to tát bằng tình yêu của kẻ chết cho người mình yêu. Chúa đã dạy thế, và Chúa cũng đã thi hành đúng như thế.

Vậy, Bạn thử xét mình lại xem. Bạn đã kính mến Chúa chưa? Thực ra, khó biết được chúng ta đã mến Chúa đến chừng nào. Nhưng may, Chúa đã cho ta cái đấu để đong tình yêu. Cái đấu ấy, chính là chịu đau khổ cho người mình yêu. Vậy nếu ta chưa chịu khổ cho Chúa, nếu ta còn năn nỉ khi gặp đau khổ, nếu ta còn chạy xuôi chạy ngược để tránh đau khổ, thì Bạn ơi, ta không cần nhọc trí xét mình, ta cứ chắc rằng: ta chưa mến Chúa tí nào, hay chưa mến Chúa là mấy. Nếu vậy thì đáng lo.

Nhưng có một điều, là ngày nay, Chúa đã sống vinh quang trên thiên đàng, chúng ta không thể chịu khó thay cho Chúa được nữa. Vậy làm thế nào? Lại một cái may. Chúng ta hết thảy là một thân thể mầu nhiệm mà Chúa là Đầu. Ta không thể chịu khổ cho Đầu là Chúa, thì ta có thể chịu khổ thay cho các phần của thân thể ấy.

Kinh thánh có một đoạn rất hay: đoạn tả ngày phán xét chung. Ngày ấy, Chúa sẽ phán xét ta về những việc đã làm để giúp đỡ người khác: Ta có cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống không, ta có thăm viếng kẻ liệt, kẻ bị đày ải trong nhà ngục không, ta có yên ủi những người đau đớn không?… Tôi chắc Bạn đã thuộc lòng cả đoạn ấy. (33)

Vậy nếu Bạn thật lòng mến Chúa, thì Bạn hãy chịu khó thay, hoặc với những người đau khổ. Chúa muốn thế và Chúa sẽ thưởng Bạn gấp trăm gấp nghìn trên chốn trường sinh. Vì cũng trong đoạn Phúc âm ấy, Bạn thấy Chúa chỉ nói với kẻ lành và thưởng họ về những việc thương người, việc họ đã giúp đỡ những người phải giúp đỡ. Sao thế? Là vì kẻ đau khổ là những linh hồn được Chúa yêu dấu cách riêng, yêu như con ngươi trong mắt Chúa. Thì chính Chúa đã phán: “Hễ cái gì các ngươi làm cho một kẻ rốt cùng trong anh em Ta, thì Ta kể như làm cho chính mình Ta… cái gì các ngươi không làm cho một ngươi rốt cùng trong anh em Ta, thì Ta kể như không làm cho ta” (34)

Thánh Martin lúc còn đang học đạo, một lần đi ngựa, thấy một người khó khăn nằm bên đường, rét run lẩy bẩy. Thánh nhân động lòng thương dừng ngựa lại hỏi han người ấy. Nhưng đến khi muốn làm phúc, thì trong túi không có một xu. Ngài liền lấy gươm đeo bên mình, cắt một mảnh áo khoác trao cho người nghèo, rồi đi. Đêm ấy, Ngài mơ thấy Chúa, ngự giữa các thiên thần, khoác tấm áo Ngài mới cho người kẻ khó, và phán với các thiên thần: “Đây là tấm áo, Martin tuy chưa tin Ta, đã cho Ta… ”.

Câu chuyện ấy chẳng qua chỉ là để giải thích rõ ràng, lời Chúa đã phán lúc sinh tiền, mà tôi thuật lại trên kia.

Các Thánh hiểu rõ điều ấy lắm, nên không ngần ngại hy sinh, có khi hy sinh cả tính mệnh cho người khác vì lòng mến Chúa.

Một vị linh mục hỏi Thánh Gioan Maria Viannê, chính xứ Art:

“Nếu Chúa cho Cha chọn, một là bay thẳng về thiên đàng, hai là ở lại thế gian để chịu khó, Cha sẽ chọn đàng nào?” Thánh nhân đáp: “Tôi chọn ở lại thế gian”. Vị linh mục kia hỏi: “Nhưng trên thiên đàng các thánh được hạnh phúc lắm kia mà!” – “Phải, nhưng trên thiên đàng, các thánh là những người ăn lương hưu trí: Các đấng không thể chịu khó thêm cho Chúa được nữa”. – “Nhưng nếu Chúa cho Cha chọn, một là bay thẳng về thiên đàng, hai là ở lại thế gian mà chịu đau khổ cho đến tận thế thì Cha chọn đàng nào?” – “Tôi chọn ở lại”. – “Vậy thì Cha sẽ còn sống lâu lắm, như thế Cha có nhất định cứ thức dậy thật sớm nữa không?” – Thánh nhân không ngần ngại đáp lại: “Có chứ, tôi sẽ cứ thức dậy từ nửa đêm. Vì cha thấy, tôi yêu chịu khó lắm”.

Sống đến tận thế, và đêm nào cũng vậy, cứ thức dậy từ nửa đêm để cứu các linh hồn, đó là ý nguyện của Thánh Gioan Maria Viannê.

Trong truyện các Chân phúc Tử đạo Việt Nam, chắc Bạn cũng biết truyện Chân phúc Mỹ.

Ông làm lý trưởng trong làng. Sau khi bị bắt với nhạc phụ, là người đã có tuổi, cả hai cha con đều bị tra tấn kinh khủng… Ông Mỹ sợ rằng cha mình vì già cả thì sẽ không chịu được tra tấn mà bỏ đạo, nên đã xin chịu tra tấn thay cho cha, nhờ vậy, cả hai đã được phúc chết vì đạo.

Nói tóm lại: Nếu Bạn muốn tỏ mình mến Chúa hết lòng hết sức như lời Chúa đã phán, nghĩa là chết cho bạn mình, mà Bạn phải yêu ai bằng Chúa, thì Bạn hãy chung khổ với những người đau khổ, phải đỡ đần họ, yên ủi họ… và nếu Bạn được chịu một hai sự khó để tỏ tình yêu họ, thì Bạn hãy lấy thế làm sung sướng, vì như vậy, là Bạn đã tỏ lòng Bạn mến Chúa, và mến thật, chứ không phải chỉ mến ngoài miệng…

Nhưng thôi, tôi sợ ra ngoài đề. Bạn đã hiểu.

Chúc Bạn thành công.

 

(32) Gioan 15,13

(33) Matt 25,31-46

(34) Matt 25, 40 và 45